Tà Vương Cuồng Phi : Yêu Phi Khuynh Thành Thiên Hạ[Chương 2]
Chương Hai
______________________________________
Mặt trời ngả về tây, ánh chiều tà dần dần được che lấp bởi bóng đêm.
Trên đỉnh núi, một thân ảnh màu trắng lẳng lặng nhìn về phía xa, thân ảnh phảng phất như tiên đồng, ba ngàn sợi tóc phía sau tung bay càng làm nàng trở lên xuất trần. Nàng nhìn cùng làm chỉ là một đứa trẻ 7 tuổi, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, phấn điêu mài ngọc hiện lên vẻ lạnh nhạt không hợp với lứa tuổi. Trong khuôn lạnh nhạt hiện lên một tia thương cảm, có lúc giống như mê man. Đây không phải ai khác mà chính là Phượng Thiên Băng.
Bảy năm, nàng đến thế giới này lạ lẫm này đã bảy năm. Nơi đây là Phong Linh đại lục. Một thế giới cường giả vi tôn, Nơi đây tu luyện linh lục là chính.
Đại lục này vô cùng rộng lớn. Nơi đây các quốc gia được phân theo các cấp bậc, Cấp 1 là mạnh nhất và cấp 9 là yếu nhất. Nơi đây các nước cấp 9 thì đếm không hết mà cấp 1 chỉ có 4 nước tương đương với 4 lánh đời gia tộc :Bách Lý Đế Quốc – Bách Lý gia, Phượng Hoàng Đế Quốc– Phượng gia, Thủy Ngạn Hoàng Triều – Thủy Ngạn gia, Bắc Phong Hoàng Triều – Bắc Phong gia
Mà gia tộc của nàng, chính là lánh đời gia tộc Phượng gia. Nàng là dòng chính duy nhất tiểu thư trong vòng mấy trăm năm qua nên nhận được tất cả tình yêu thương . Nàng nhìn về phía chân trời xa xôi kia, chuyện cũ lần lượt hiện ra trước mắt.
Kiếp trước,Phượng Thiên Băng khi sinh chưa đầy một tháng, ba mẹ đã bị kẻ thù giết chết. Năm tuổi được phát hiện có thiên phú dị bẩm nên được đưa vào huấn luyện đặc biệt trở thành đặc công. Thủ đoạn tàn nhẫn, tác phong kiên định khi mới mười năm tuổi. Không riêng gì nàng Bách Lý Dạ Thần chỉ có hơn chứ không kém, hắn là người sống sót cuối cùng của của quân nhân thế gia từ nhỏ đã điên cuồng huấn luyện để báo thù cho gia tộc, tàn nhẫn ,quyết đoán, có thể coi là khát máu. Hắn và nàng tám tuổi biết nhau, cùng nhau vượt qua sống chết. Có thể nói không ai hiểu nàng như hắn và không ai hiểu hắn như nàng.
Năm mười tám tuổi, Dạ Thần và nàng đã báo thù được cho người thân và cũng là lúc gặp bọn họ, Độc Cô Thanh. Lúc đó, nàng cảm thấy ông trời đang thương xót cho nàng vì ông trời không nàng cho nàng người thân nhưng nàng vẫn còn bạn bè, nàng tin tưởng vào họ vì bọn họ mà bỏ lời cảnh cáo của Dạ Thần ngoài tai, vì bọn họ nàng có thể hi sinh cả tính mạng. Cuối cùng, nàng đổi lại chỉ là sự phản bội còn liên lụy đến Dạ Thần.
Kiếp trước đã qua, kiếp này nàng sẽ hưởng thụ cuộc sống mà mình mong muốn. Nàng chỉ sống về chính mình và tìm được hắn, bảo vệ hắn. Phượng Thiên băng đã tự tạo vỏ bọc cho bản thân.
Nhưng lần này tái sinh, nàng không chỉ có được tình cảm của phụ mẫu mà còn có tình thương của gia gia, nãi nãi, ca ca , thúc thúc, có đồng bọn ….. Ánh mắt Phượng Thiên Băng dần dần trở lên nhu hòa. Nàng, nguyện ý đánh cược lần cuối. Một lần nữa tin tưởng trên đời thực sự có tình thân, tình bạn.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm cửu sắc nhỏ hình cầu trên cánh tay. Ngươi đưa ta đến dị giới này vậy thì chuyện cũ cứ để cho nó theo gió tiêu tán đi! Bây giờ hãy bắt đầu sự khởi đầu mới ! Ta thật cảm ơn ngươi đã đem ta đến thế giới này, cho ta cảm nhận được tất cả ! Điều này đối với ta thực trân quý ! Hiện tại điều quan trọng nhất của chúng ta chính là tìm được Dạ Thần.
Sau đó, chúng ta sẽ tiêu giao khắp thiên hạ. Nghĩ thông suốt tất cả, tâm hồn Tà Băng rộng mở, ánh mắt đen láy sáng ngời không thôi. Nhất thời hưng phấn cười rộ ra. Chúng thú trong hỗn độn không gian cảm thấy tâm tình của chủ nhân mình vừa rồi buồn bã bây giờ lại vui vẻ cũng vui vẻ theo.
Hỗn độn không gian là một không gian độc lập hay nói một cách khác đó là một vùng đất không có giới hạn. Nơi đây có đầy đủ linh khí, các loại linh kỹ công pháp nghịch thiên, đan dược, pháp khí và quan trọng nhất đó là ở nơi đây chỉ cần cho linh thạch, linh dược vào thì chúng sẽ tự sinh sản ra rất nhiều. Phượng Thiên Băng tại thời điểm nhìn thấy điều này cũng không khỏi sửng sốt vui mừng bật cười. Điều này không thể trách nàng, nàng thích gì không thích lại cứ đi thích tiền cơ chứ.
Biết được nàng ý nghĩ chúng thú trong không gian khinh bỉ một phen. Cảm thấy chúng thú khinh bỉ chính mình, Phượng Thiên Băng lạnh giọng nói “Cấm túc thêm một tuần”. Không đợi chúng thú lên án, nàng đã cắt đứt liên lạc. Cứ nghĩ đến chúng thú và người thân nàng cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ nhưng sẽ vui hơn nếu nàng tìm được hắn, Bách Lý Dạ Thần.
Nàng nhìn về phía xa, ánh mắt dần dần trở lên kiên định “ Dạ Thần, đợi tôi, tôi nhất định sẽ tìm được cậu. Cho dù không biết cậu có đến nơi này hay không ?”
Xem thêm : Tà Vương Cuồng Phi : Yêu Phi Khuynh Thành Thiên Hạ ( CHƯƠNG 1)